ĐẠI PHƯƠNG QUẢNG PHẬT
HOA NGHIÊM KINH
Phẩm Nhập Pháp Giới
Thứ ba mươi chín
Hán Dịch: Ðại Sư Thật-Xoa-Nan-Ðà
Việt Dịch: Hòa thượng THÍCH TRÍ TỊNH
32.- DẠ THẦN PHỔ ÐỨC TỊNH QUANG
Này thiện nam tử ! Ta chỉ được môn giải thoát
"BỒ TÁT TỊCH TỊNH THIỀN ĐỊNH LẠC PHỔ DU BỘ" này.
Lúc đó Thiện Tài biết rõ Dạ Thần Bà San Bà Diễn Ðể khi mới
phát tâm Vô thượng Bồ đề, phát sanh Bồ Tát tạng, thệ phát Bồ Tát nguyện, thanh
tịnh Bồ Tát độ, nhập Bồ Tát địa, tu Bồ Tát hạnh, hành xuất ly đạo, quang minh
nhứt thiết trí, tâm cứu khắp chúng sanh, nổi mây đại bi khắp nơi, thường có thể
xuất sanh hạnh nguyện Phổ Hiền tận thuở vị lai nơi tất cả Phật độ.
Thiện Tài đi lần đến chỗ DẠ
THẦN PHỔ ÐỨC TỊNH QUANG, đảnh lễ nơi chân, hữu nhiễu vô số vòng, chắp tay
cung kính thưa rằng :
Bạch đức Thánh ! Tôi đã pháp tâm Vô thượng Bồ đề mà chưa biết
Bồ Tát thế nào tu Bồ Tát địa, thế nào xuất sanh Bồ Tát địa, thế nào thành tựu
Bồ Tát địa ?
Dạ Thần nói !
Lành thay ! Lành thay ! Thiện nam tử đã có thể phát tâm Vô
thượng Bồ đề. Nay lại hỏi tu hành xuất sanh và thành tựu Bồ Tát địa.
Này thiện nam tử ! Bồ Tát thành tựu mười pháp thời có thể viên
mãn Bồ Tát hạnh :
Một là được thanh tịnh tam muội thường thấy chư Phật.
Hai là được thanh tịnh nhãn thường xem tướng hảo trang nghiêm
của chư Phật.
Ba là biết tất cả Như Lai vô lượng vô biên công đức đại hải.
Bốn là biết vô lượng Phật pháp quang minh hải khắp pháp giới.
Năm là biết tất cả Như Lai, mỗi mỗi lỗ lông phóng đại quang
minh hải đồng số chúng sanh lợi ích tất cả chúng sanh.
Sáu là thấy tất cả Như Lai, mỗi lỗ lông phóng ra quanh minh
diệm hải đủ tất cả bửu sắc.
Bảy là trong mỗi niệm xuất hiện tất cả Phật biến hóa hải đầy
khắp pháp giới, rốt ráo tất cả cảnh giới chư Phật điều phục chúng sanh.
Tám là được Phật âm thanh đồng tất cả chúng sanh ngôn âm hải,
chuyển pháp luân tam thế Phật.
Chín là biết tất cả Phật vô biên danh hiệu hải.
Mười là biết tất cả chư Phật bất tư nghì tự tại lực điều phục
chúng sanh.
Này thiện nam tử ! Bồ Tát thành tựu mười pháp này thời có thể
viên mãn công hạnh Bồ Tát.
Này thiện nam tử ! Ta được Bồ Tát giải thoát tên là "Tịch
tịnh thiền định lạc phổ du bộ" thấy khắp tất cả chư Phật tam thế, cũng
thấy chư Phật : quốc độ thanh tịnh đạo tràng, chúng hội thần thông, danh hiệu,
thuyết pháp, thọ mạng, ngôn âm, thân tướng nhiều loại chẳng đồng, thảy đều thấy
rõ mà không chấp lấy.
Tại sao vậy ?
Vì biết đức Như Lai chẳng phải đi vì đã diệt hẳn thời gian
không gian.
Vì biết đức Như Lai chẳng phải đến, vì thể tánh vô sanh.
Ðức Như Lai chẳng phải sanh, vì pháp thân bình đẳng.
Ðức Như Lai chẳng phải diệt, vì không có tướng sanh.
Ðức Như Lai chẳng phải thiệt, vì an trụ pháp như huyễn.
Ðức Như Lai chẳng phải vọng, vì lợi ích chúng sanh.
Ðức Như Lai chẳng phải dời đổi, vì vượt khỏi sanh tử.
Ðức Như Lai chẳng phải hư hoại, vì tánh thường chẳng biến đổi.
Ðức Như Lai một tướng, vì đều rời ngôn ngữ.
Ðức Như Lai vô tướng, vì tánh tướng vốn không.
Này Thiện nam tử ! Lúc ta biết rõ tất cả Như Lai như vậy, nơi
môn giải thoát "Bồ Tát tịch tịnh thiền định lạc phổ du bộ" tỏ thấu rõ
ràng thành tựu tăng trưởng, tư duy quán sát, kiên cố trang nghiêm, chẳng khởi
tất cả vọng tưởng phân biệt, đại bi cứu hộ tất cả chúng sanh.
Nhứt tâm chẳng động, tu tập Sơ thiền, dứt tất cả ý nghiệp,
nhiếp tất cả chúng sanh, trí lực dũng mãnh, hỷ tâm vui vẽ.
Tu đệ Nhị thiền, tư duy tất cả chúng sanh tự tánh, nhàm lìa
sanh tử.
Tu đệ Tam thiền, đều có thể dứt diệt những khổ nhiệt não của
tất cả chúng sanh.
Tu đệ Tứ thiền, tăng trưởng viên mãn nguyện nhứt thiết trí,
xuất sanh tất cả những biển tam muội.
Nhập những Bồ Tát giải thoát môn, du hí tất cả thần thông,
thành tựu tất cả biến hóa, dùng trí thanh tịnh vào khắp pháp giới.
Này thiện nam tử ! Lúc ta tu môn giải thoát này dùng các thứ
phương tiện để thành tựu chúng sanh.
Như là đối với người tại gia phóng dật, làm cho họ có cảm
tưởng bất tịnh đáng nhàm lìa, mỏi nhọc, bức bách, ràng buộc, họa hại, vô
thường, khổ, vô ngã, rỗng không, vô sanh, chẳng tự tại, gìa bịnh chết. Ðể cho
họ ở nơi cảnh ngũ dục tự chẳng mến chấp và cũng khuyên người khác chẳng đắm nơi
dục lạc, chỉ an trụ nơi pháp lạc, ra khỏi nhà hữu vi mà vào nhà vô vi.
Nếu có chúng sanh ở nơi chỗ không nhàn, thời ta vì họ mà ngăn
dứt những âm thanh xấu ác. Lúc đêm vắng tịch tịnh ta vì họ mà thuyết pháp. Ban
cho họ duyên tu hành thuận tiện, mở cửa xuất gia, chỉ đường chơn chánh. Vì họ
mà làm ánh sáng trừ ám chướng, diệt kinh sợ, khen hạnh xuất gia, ca ngợi Phật,
Pháp và Tăng cùng thiện tri thức đủ những công đức, cũng khen hạnh gần gũi
thiện tri thức.
Lại này thiện nam tử ! Lúc ta tu môn giải thoát, làm cho các
chúng sanh chẳng khởi lòng tham phi pháp, chẳng khởi tà kiến, chẳng phạm tội
ác, nếu đã làm ác thời khiến thôi dứt. Nếu chưa sanh pháp lành, chưa tu hạnh Ba
la mật, chưa cầu Nhứt thiết trí, chưa khởi đại từ bi, chưa tạo nghiệp Nhơn
Thiên thời đều làm cho phát sanh, nếu đã sanh rồi thời làm cho thêm lớn.
Ta ban cho họ nhơn duyên thuận đạo như vậy, nhẫn đến khiến họ
thành Nhứt thiết chủng trí.
Này thiện nam tử ! Ta chỉ được môn giải thoát "BỒ TÁT TỊCH TỊNH THIỀN ĐỊNH LẠC PHỔ
DU BỘ" này.
Như chư đại Bồ Tát đầy đủ hạnh nguyện Phổ Hiền, liễu đạt tất
cả vô biên pháp giới thường có thể tăng trưởng tất cả thiện căn, chiếu thấy trí
lực của tất cả Như Lai, an trụ nơi cảnh giới của tất cả Như Lai, hằng ở sanh tử
tâm không chướng ngại, mau đầy đủ được nguyện nhứt thiết trí, đến tất cả thế
giới, đều có thể xem thấy tất cả chư Phật, có thể khắp thính thọ tất cả Phật
pháp, có thể phá tất cả si ám của chúng sanh, có thể ở trong đêm đài sanh tử mà
xuất sanh tất cả trí huệ quang minh.
Ta thế nào biết được nói được những công đức hạnh đó.
Này thiện nam tử ! Cách đây không xa, nơi bên phía hữu đạo
tràng Bồ đề, có một Dạ Thần tên là Hỉ Mục Quán Sát Chúng Sanh.
Ngươi đến đó hỏi : Bồ Tát thế nào học Bồ Tát hạnh, tu Bồ Tát
đạo ?
Phổ Ðức Tịnh Quang Dạ Thần, muốn tuyên lại nghĩa giải thoát
này, vì Thiện Tài đồng tử mà nói kệ rằng :
Nếu có
lòng tin hiểu
Thấy hết
tam thế Phật
Người này
mắt thanh tịnh
Vào được
biển chư Phật
Người xem
thân chư Phật
Tướng
thanh tịnh trang nghiêm
Một niệm
sức thần thông
Ðều sung
mãn pháp giới.
Lô Xá Na
Như Lai
Ðạo tràng
thành Chánh Giác
Trong tất
cả pháp giới
Chuyển
pháp luân thanh tịnh
Như Lai
biết pháp tánh
Tịch diệt
không có hai
Tướng
thanh tịnh nghiêm thân
Hiện khắp
các thế gian.
Thân Phật
bất tư nghì
Pháp giới
đều sung mãn
Hiện khắp
tất cả cõi
Tất cả
đều thấy rõ
Thân Phật
thường quang minh
Những màu
sắc thanh tịnh
Số Phật
sát vi trần
Niệm niệm
khắp pháp giới.
Như Lai
một lỗ lông
Phóng bất
tư nghì quang
Chiếu
khắp các quần sanh
Cho họ
diệt phiền não.
Như Lai
một lỗ lông
Xuất sanh
vô tận hóa
Ðầy khắp
cả pháp giới
Diệt trừ
khổ chúng sanh.
Phật diễn
một diệu âm
Tùy loại
đều tự hiểu
Khắp mưa
pháp quảng đại
Khiến
phát tâm Bồ đề.
Phật xưa
tu các hạnh
Ðã từng
nhiếp thọ ta
Nên được
thấy Như Lai
Hiện khắp
tất cả cõi.
Chư Phật
xuất thế gian
Lượng
bằng số chúng sanh
Tất cả
cảnh giải thoát
Chẳng
phải ta biết được.
Tất cả
đại Bồ Tát
Vào một
lỗ lông Phật
Diệu giải
thoát như vậy
Chẳng
phải ta biết được.
Gần đây
có Dạ Thần
Tên Hỉ
Mục Quán Sát
Ngươi đến
đó hỏi
Học tu Bồ
Tát hạnh.
Thiện Tài đảnh lể chân Dạ Thần Phổ Ðức Tịnh Quang, hữu nhiễu
vô số vòng ân cần chiêm ngưỡng từ tạ mà đi.
Diễn Giảng
PHẨM NHẬP PHÁP GIỚI
Tịnh Liên Nghiêm Xuân Hồng
13 tháng 05 1990
32.- DẠ THẦN PHỔ ÐỨC TỊNH QUANG
Này thiện nam tử ! Ta chỉ được môn giải thoát
"BỒ TÁT TỊCH TỊNH THIỀN ĐỊNH LẠC PHỔ DU BỘ" này.
KINH: Này
thiện nam tử, trong bồ đề đạo tràng đây có một chủ dạ thần tên là Phổ Đức Tịnh
Quang. Ta vốn từ thần đó phát tâm vô thượng bồ dề, thường dùng diệu pháp khai
ngộ cho ta…
…Thiện
Tài đến chỗ dạ thần Phổ Đức Tịnh Quang, đảnh lễ nơi chân, hữu nhiễu vô số vòng,
chắp tay cung kính thưa rằng, Bạch đức thánh, tôi đã phát tâm vô thượng bồ đề
mà chưa biết bồ tát thế nào tu bồ tát địa, thế nào xuất sanh bồ tát địa, thế
nào thành tựu bồ tát địa.
GIẢNG: Ở đây Thiện Tài không dùng chữ “hạnh” nữa
mà ngài dùng chữ “địa,” tức là tâm địa. Vậy thì cái hạnh khác
với cái địa ra sao? Là khi một hành giả viên dung những hạnh đó thì bắt đầu đi
vào địa. Nên từ đây trở đi, Thiện Tài bắt đầu đi vào thập địa, tức là mười bậc
tu chứng của bồ tát trước khi vào đẳng giác và diệu giác.
KINH: Lành
thay, lành thay thiện nam tử, đã có thể phát tâm vô thượng bồ đề. Nay lại hỏi
tu hành xuất sanh và thành tựu bồ tát địa. Này thiện nam tử, bồ tát thành tựu
mười pháp thời có thể viên mãn bồ tát hạnh. Một là được thanh tịnh thường thấy
chư Phật, hai là được thanh tinh nhãn thường xem tướng hảo trang nghiêm của chư
Phật, ba là biết tất cả Như Lai vô lượng vô biên công đức đại hải, bốn là biết
vô lượng phật pháp quang minh hải khắp pháp giới, năm là biết tất cả Như Lai, mỗi
mỗi lỗ lông phóng dại quang minh hải đồng số chúng sanh lợi ích tất cả chúng
sanh, sáu là thấy tất cả Như Lai mỗi mỗi lỗ lông phóng ra quang minh diệm hải đủ
tất cả bửu sắc, bảy là trong mỗi niệm xuất hiện tất cả Phật biến hóa hải đầy khắp
pháp giới, rốt ráo tất cả cảnh giới chư Phật điều phục chúng sanh, tám là được
Phật âm thanh đồng tất cả chúng sanh ngôn âm hải, chuyển pháp luân tam thế Phật,
chín là biết tất cả Phật vô biên, danh hiệu hải, mười là biết tất cả Phật bất
tư nghi tự tại lực điều phục chúng sanh…
GIẢNG: Đại khái vẫn là quang minh biến
hóa tràn đầy thế gian, vì đạo Phật cũng quanh đi quẩn lại là như vậy, nhưng
càng lên cao càng bất tư nghì, càng vi diệu biến hóa.
KINH: Này
thiện nam tử, ta được bồ tát giải thoát tên là “tịch tịnh thiền định lạc
phổ du bộ'” thấy khắp tất cả chư Phật tam thế…
GIẢNG: Môn giải thoát “tịch tinh
thiền định lạc phổ du bộ” lạc là vui mừng, phổ là khắp tất cả, du là
đi, bộ là bộ, cũng giống như “nhất thiết xứ tam muội” nhưng mỗi
chỗ có sự cao thấp khác nhau, nên danh tự nó cũng có khác biệt. Ngài vào thiền
định đó, ngài hóa thân đi khắp các nơi, trong khi đi hóa thân để độ sanh, thì
trong tâm ngài sinh hỷ lạc.
KINH:
Thấy tất cả chư Phật tam thế…
GIẢNG: Ở chữ “tam thế” tôi
đã nói mấy lần rồi là nói về thời gian ba đời, quá khứ, hiện tại, và vị lai.
Chúng ta thường nghĩ rằng thời gian trôi qua vun vút, nhưng trong đạo Phật nói
hành giả tu đến một mức độ nào đó có thể nhìn thấy ba đời bình đẳng, tam thế hiện
tiền ngay trước mắt, và tam thế đi theo đường vòng trôn ốc. Chứng cớ trong kinh
Hoa Nghiêm, ngài Phổ Hiền đọc một bài kệ về thời gian thật hay, cuối phẩm thứ
37:
Vị lai
trong quá khứ,
Hiện tại trong vị lai,
Tam thế lẫn thấy nhau
Biên tế bất khả đắc…
Mới đọc bài kệ này
thì ai cũng ngẩn ra, nhưng suy nghĩ lâu thấy thật là đúng. Người tu hành cao sẽ
thấy rõ như nhìn bàn tay mình. Cũng như, tôi vẫn thường lấy ví dụ rằng, chúng
ta ngồi trong một nhà tù lớn là cái thân này, đôi mắt là một kẽ hở nhìn ra pháp
giới, bỗng dưng có một cái hoa đi qua kẽ hở ấy, khi nó đi qua rồi vì vướng cái
tường nên ta không còn trông thấy nó nữa, lúc đó ta cho rằng nó đã vào quá khứ
rồi. Nhưng nếu một vị có thiên nhãn nhìn, họ vẫn thấy cái hoa ấy, thì như vậy
cái hoa đối với họ vẫn là hiện tại, sự hiện hữu của nó như trôi lâu hơn. Ngoài
ra, cái hoa đó theo ý thức phân biệt của chúng sanh cứ tương rằng nó trôi theo
giòng thời gian, và giòng thời gian trôi theo một đường thẳng rồi mất hút.
Nhưng chính thật không phải, vì theo chiều thời gian chảy, được tạo bằng chính
tâm thức của chúng sanh, và chiều chảy của tâm thức chúng sanh chạy theo chiều
nghiệp lực, mà chiều nghiệp lực thì cũng như mọi vật phải chạy theo đường vòng
trôn ốc. Trở về thí dụ của cái hoa, theo mắt thịt chúng ta, thì ta thấy nó đi
vào quá khứ, trên phương diện sắc ấm nó sẽ rã thành bụi tan vào thức luân, rồi
trở thành một chủng tử trong tàng thức, chủng tử ấy, đến một giai đoạn nào đó sẽ
hiện hành nở ra thành một cái hoa khác. Vì vậy khi “vị lai trong quả khứ” là
nghĩa thế, do đó mới có nhân quả nghiệp báo. Nếu quá khứ đi thẳng tuột, thì
không thể có nhân quả nghiệp báo được. Đạo Phật xây dựng trên nhân quả, nghiệp
báo, nên quá khứ phải trở lại, trở lại dưới một hình thức khác, hoặc tốt hơn,
hoặc xâu hơn, hoặc rất lộng lẫy, hoặc rất đen tối. Krishnamurti cũng nói rằng “thời
gian là sản phẩm của tâm tưởng.” Đó là sơ lược như vậy, muốn hiểu kỹ,
cần phải có sự suy tư của chính mình. Vì thật ra, người giảng chỉ có thể nói
trên một mặt phiến diện, dùng một thứ ngôn từ hữu hạn để nói về một vấn đề liễu
nghĩa, nên không thể nói được hết, phải thêm vào sự suy tư của người nghe thì
may ra mới hiểu được đôi phần.
Trong đạo Phật khẳng
định rõ rằng, người tu đến một mức độ nào sẽ nhìn thấy tam thế bình đẳng, ba đời
như trước mắt, nhìn thấy tất cả Chư Phật quá khứ, hiện tại, vị lai.
KINH: …
cũng thấy Chư Phật: quốc độ thanh tịnh, đạo tràng, chúng hội, thần thông, danh
hiệu, thuyết pháp, thọ mạng ngôn âm, thân tướng nhiều loại chẳng đồng, thảy đều
thấy rõ mà không chấp lấy. Tại sao vậy? Vì biết Như Lai chẳng phải đi, vì đã diệt
hẳn thời gian, không gian. Vì biết đức Như Lai chẳng thể đến vì thể tánh vô
sanh. Đức Như Lai chẳng phải sanh, vì pháp thân bình đẳng. Đức Như Lai chẳng phải
diệt vì không có tướng sanh. Đức Như Lai chẳng phải thiệt, vì an trụ pháp như
huyễn. Đức Như Lai chẳng phải vọng vì lợi ích chúng sanh. Đức Như Lai chẳng phải
rời đổi vì vượt khỏi sanh tử. Đức Như Lai chẳng phải hư hoại vì tánh thường chẳng
biến đổi. Đức Như Lai một tướng vì đều rời ngôn ngữ. Đức Như Lai vô tướng vì
tánh tướng vốn không…
GIẢNG: Ở đoạn kinh này có thể tóm lược
rằng, đức Như Lai không phải đến, không phải đi vì là tâm biến hiện. Trong đoạn
kinh này, cũng giống như trong bài kệ của ngài Long Thọ về bát bất.
Chẳng
phải sanh, chẳng phải diệt.
Chẳng phải đoạn, chẳng phải thường
Chẳng phải khứ, chẳng phải lai,
Chẳng phải đồng, chẳng phải dị…
Trong tất cả lịch
trình đi của Thiện Tài, dần dần ngài phải đi đến chỗ giáo lý bình đẳng vô nhị
và giáo lý như huyễn
KINH: Phổ
Đức Tịnh Quang Dạ Thần muốn tuyên lại nghĩa giải thoát này, vì Thiện Tài đồng tử
mà nói kệ rằng:
Nếu có
lòng tin hiểu,
Thấy hết tam thế Phật,
Người này mắt thanh tịnh,
Vào được biển Chư Phật.
…
Thân
Phật bất tư nghi,
Pháp giới đều sung mãn,
Hiện khắp tất cả cõi,
Tất cả đều thấy rõ…
…
Như
Lai một lỗ lông
Phóng bất tư nghi quang,
Chiếu khắp các quần sanh
Cho họ diệt phiền não
Như Lai một lỗ lông,
Xuất sanh vô tận hóa
Đầy khắp cả pháp giới
Diệt trừ khổ chúng sanh
…
Gần
đây có Dạ Thần,
Tên Hỷ Mục Quán Sát
Ngươi nên đến đó hỏi
Học tu bồ tát hạnh…
GIẢNG: Sau khi ngài Phổ Đức Tịnh Quang
nói kệ xong, liền giới thiệu cho Thiện Tài đến một vị Dạ Thần khác, cũng ở Bồ Đề
Đạo Tràng là Hỷ Mục Dạ Thần. Đó là một vị dạ thần có thân rất lớn, bao trùm khắp
hư không, mà luôn dùng đôi mắt hoan hỷ để nhìn chúng sanh.
Comments
Post a Comment