ĐẠI PHƯƠNG QUẢNG PHẬT
HOA NGHIÊM KINH
Phẩm Nhập Pháp Giới
Thứ ba mươi chín
Hán Dịch: Ðại Sư Thật-Xoa-Nan-Ðà
Việt Dịch: Hòa thượng THÍCH TRÍ TỊNH
46.- TRƯỞNG GIẢ KIÊN CỐ
GIẢI THOÁT
Nầy Thiện-nam-tử! Ta chỉ biết
“MÔN GIẢI THOÁT VÔ TRƯỚC NIỆM
THANH TỊNH TRANG NGHIÊM”.
Thiện-Tài đảnh lễ
Hiền-Thắng, hữu nhiễu vô-số vòng, luyến mộ chiêm ngưỡng từ tạ mà đi qua hướng
nam đến chỗ trưởng-giả đảnh lễ hữu nhiễu cung kính chắp tay thưa rằng:
Bạch đức Thánh! Tôi đã
phát tâm vô-thượng bồ-đề, mà chưa biết Bồ-Tát thế nào học bồ-tát-hạnh, thế nào
tu bồ-tát-đạo.
Tôi nghe đức Thánh khéo
dạy bảo, xin chỉ dạy cho.
Trưởng-giả nói:
Nầy Thiện-nam-tử! Ta được
môn bồ-tát-giải-thoát tên là vô-trước-niệm-thanh-tịnh-trang-nghiêm.
Từ khi ta được môn
giải-thoát nầy đến nay, ta siêng cầu chánh-pháp nơi thập phương chư Phật không
thôi dứt.
Nầy Thiện-nam-tử! Ta chỉ biết
“MÔN GIẢI THOÁT VÔ TRƯỚC NIỆM THANH TỊNH
TRANG NGHIÊM”.
Như chư đại Bồ-Tát được
vô-úy sư-tử-hống, an trụ nơi phước trí quảng-đại, mà ta thế nào biết được, nói
được công-đức hạnh ấy.
Nầy Thiện-nam-tử! Chính
trong thành nầy có một trưởng-giả tên là Diệu-Nguyệt, nhà ông thường có
quang-minh.
Ngươi đến đó hỏi Bồ-Tát
thế nào học bồ-tát-hạnh, thế nào tu bồ-tát-đạo?
Thiện-Tài đảnh lễ TRƯỞNG GIẢ KIÊN CỐ GIẢI THOÁT, hữu
nhiễu vô-số vòng, từ tạ đi đến nhà trưởng-giả Diệu-Nguyệt đảnh lễ hữu nhiễu,
cung kính chắp tay thưa rằng:
Diễn Giảng
PHẨM NHẬP PHÁP GIỚI
Tịnh Liên Nghiêm Xuân Hồng
24 tháng 06, 1990
46.- TRƯỞNG GIẢ KIÊN CỐ GIẢI THOÁT
Nầy Thiện-nam-tử! Ta chỉ biết
“MÔN GIẢI THOÁT VÔ TRƯỚC NIỆM THANH TỊNH TRANG NGHIÊM”.
KINH:
Này thiện nam tử, phương nam có thành ốc Điền. Trong thành ấy có trưởng giả
Kiên cố Giải Thoát.
GIẢNG: Thành ốc Điền,
là một thửa ruộng rất tốt, phì nhiêu, sinh ra tất cả lúa mạ. Cũng chính là ruộng
tâm, sinh ra tất cả các pháp. Chúng ta cũng nên nhớ lịch trình tiến tu “xoáy
theo vòng trôn ốc.” Vì ở vị thiện tri thức thứ 5, có ngài Trưởng Giả
Giải Thoát, ngài hiện trong thân mình tất cả các cõi, nhưng đó mới tới mức viên
dung I độ thấp, còn đến vị này, ngài là “Kiên cố Giải Thoát,” nhưng
tuy lên cao hơn, ngài lại chẳng hiện gì cho Thiện Tài xem cả, và chĩ nói vài
câu thôi. Vì vậy, cũng cần hiểu rằng, đôi khi các ngài cũng tùy theo phương tiện
và tâm thức của người đến cầu đạo mà giảng nói theo từng cách khác nhau.
KINH:
Trưởng giả nói, này thiện nam tử, ta được môn giải thoát tên là vô trước niệm
thanh tịnh trang nghiêm.
GIẢNG: “Vô
trước niệm” là không chấp trước, không ái luyến một sự thanh tịnh nào
cả.
KINH:
Từ khi ta được môn giải thoát này đến nay, ta siêng cầu chánh pháp nơi thập
phương Chư Phật không thôi dứt.
GIẢNG: Các ngài
bao giờ cũng nói thế, tuy tu hành đến chỗ thật cao rồi nhưng lúc nào cũng cầu
chánh pháp không bao giờ thôi dứt.
KINH:
Như chư Đại bồ tát được vô úy sư tử hống, an trụ nơi phước trí quảng đại, mà ta
thế nào biết được nói được công đức hạnh ấy.
GIẢNG: Bao giờ các
ngài cũng đều khiêm tốn nói thế cả. Trái lại, những người trong thế gian này,
thường hay vỗ ngực nói rằng, ta đây là Vô thượng sư, là Bồ Tát, là A La Hán, là
Long Hoa Giáo Chủ v.v… hoặc lại tuyên bố, ta biết được cái này, thấy được cái
khác v.v…, đều là bậc… vất đi cả. Tóm lại, tất cả những người nào vỗ ngực tự
xưng như thế, đều bị lạc vào tà ma ngoại đạo. Vì người tu cao, đâu cần những thứ
ấy, chỉ búng tay một cái là rung cả pháp giới rồi, nên cho dù có vài ngàn người
xưng tụng mình thì có ăn thua gì? Mắt các ngài nhìn rất xa, rất rộng nên các
ngài không bao giờ cần phải lăng xăng vớ vẫn ở dưới thấp này,
các ngài cầu là cầu NHẤT THIẾT TRÍ, CẦU VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ, chứ có cầu đâu cái hư
danh và vài trăm, hay vài ngàn đệ tử xưng tán, sì sụp lễ lạy mình? Và nếu không
cần những thứ ấy thì đâu cần phải xưng mình là gì? Lời khen càng nhiều, càng
làm mỏng công đức đi của người được khen.
Nhiều vị Phật tử có hỏi tôi, làm thế nào để biết được vị nào là “Tà Sư” vị nào là “Chân Sư?” Điều này dễ nhận biết lắm. Nếu quí vị đi tầm đạo, mà gặp một vị đạo sư còn có ngã, còn khoe mình có được thần thông này, hay đắc được môn tam muội nọ, hoặc xưng mình là gì gì, thì chắc chắn vị đó là “Tà sư.” Ngược lại, vị nào giữ giới tinh chuyên, theo đúng giáo lý của Phật, dạy cho chúng ta cái giáo lý duy tâm sở hiện, hoặc theo con đường Thanh Văn thừa hay Bồ Tát đạo, không nói đến mình, không khoe mình thì đó là “Chân Sư.” Cũng như các vị Đại Sư ngày xưa, lúc gần viên tịch, các đệ tử hỏi ngài chứng đắc được đến đâu, luôn luôn các ngài nói thấp hơn chỗ chứng đắc của mình, chỉ nói để cho các đệ tử tăng thêm tín tâm tu hành mà thôi.
Comments
Post a Comment